Thơ về Bác Hồ

bạn nào có thơ về Bác thì gửi cho tớ với đc ko?
Cà Phê Sữa Chua
Cà Phê Sữa Chua
Trả lời 16 năm trước
VIẾNG LĂNG BÁC Viễn Phương 4-19764-1976 Con ở miền Nam ra thǎm lǎng Bác Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát Ôi! hàng tre xanh xanh Việt Nam Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng. Ngày ngày mặt trời đi qua trên lǎng Thấy một mặt trời trong lǎng đất đỏ Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân... Bác nằm trong giấc ngủ bình yên Giữa một vầng trǎng sáng dịu hiền Vẫn biết trời xanh là mãi mãi Mà sao nghe nhói ở trong tim! TRỜI XANH ĐÓN NGƯỜI VỀ Riôke Onisi (Cao tǎng Nhật Bản) Trần Duy Vôn dịch Trời xanh đón người cứu nước về Đau lòng chúng sinh trên đường mê Xưa nay hiếm bậc lão anh kiệt Chiếc lá thu bay: trời ủ ê. TRĂM NĂM NHỚ MỘT CHUYẾN ĐÒ Thanh Tịnh Tháng 9 nǎm 1969 Nhớ một tối giữa rừng Việt Bắc Được xuống đò theo Bác sang ngang Núi xe viền ánh trǎng vàng Có đôi mắt sáng điểm màn trời sao. Đó là Bác mà nào biết trước Tưởng cụ già miền ngược sang sông Dao rừng cài gọn bên hông Gậy song cắp nách, túi vòng qua vai. THƠ CỦA BÁC Vũ cao Con tàu lượn quanh, nhấp nhô núi bãi Xao xác hàng dương chiều mưa đổ mau Anh bạn Trung Hoa bên tôi bỗng nói: - Ta đã đi vào giữa đất Liễu Châu! Tôi vẫn ngồi im nhìn qua khung cửa Anh bạn xích gần ghé sát vai tôi: - Có phải trời mưa làm anh tưởng nhớ Sông nước quê anh ở mãi chân trời? - Không, tôi không nghĩ gì vì chuyện trời mưa Tôi đang nhẩm mấy dòng thơ chữ Hán Mấy dòng thơ thôi mà sao gợi cảm Đang đọng lòng tôi hai tiếng Liễu Châu: ... Hồi cố bách dư thiên ác mộng Tỉnh lai diên thượng đới dư sầu... (1) Vũ cao Con tàu lượn quanh, nhấp nhô núi bãi Xao xác hàng dương chiều mưa đổ mau Anh bạn Trung Hoa bên tôi bỗng nói: - Ta đã đi vào giữa đất Liễu Châu! Tôi vẫn ngồi im nhìn qua khung cửa Anh bạn xích gần ghé sát vai tôi: - Có phải trời mưa làm anh tưởng nhớ Sông nước quê anh ở mãi chân trời? - Không, tôi không nghĩ gì vì chuyện trời mưa Tôi đang nhẩm mấy dòng thơ chữ Hán Mấy dòng thơ thôi mà sao gợi cảm Đang đọng lòng tôi hai tiếng Liễu Châu: ... Hồi cố bách dư thiên ác mộng Tỉnh lai diên thượng đới dư sầu... (1) Xong tôi kể: mười bảy nǎm trước đây Bác Hồ chúng tôi trong cảnh tù đày Bị giải qua lao này lao khác Mười mấy huyện ròng khắp đất Quảng Tây. Một buổi Liễu Châu dừng chân tạm nghỉ Người ghi nhật ký mấy câu thơ này. Tôi đọc lại cả bài thơ tứ tuyệt Càng đọc càng nghe ý Người thắm thiết. Tôi tưởng thấy Người đi giữa trời mưa Trên dải đất này những tháng nǎm xưa Tôi tưởng thấy Người tay gông tay xích Lặng lẽ bước trong hàng dương tịch mịc Mà trán Người vẫn hướng về Nam Nhớ những sông Hồng, sông Mã, sông Lam Nhớ những người con nghìn nǎm đói rét Những đồng chí không sợ tù sợ chết Đang đợi Người, và niềm thương da diết Đã nức lòng Người thành những câu thơ Trang sử anh hùng, nét bút đơn sơ. Ôi mười bảy nǎm, câu thơ của Bác Viết ở Liễu Châu, giờ tôi được đọc Trên chuyến tàu qua giữa đất Liễu Châu! Như có chuyện hẹn hò từ núi thẳm sông sâu: Thơ Cha đó, dành cho con mai mốt... Người là quê hương, là tình yêu đất nước Người lại là thơ mang biết mấy tâm hồn! Anh bạn Trung Hoa nhìn dãy núi chon von: - Tôi vốn ở Quế Lâm từ thuở bé Nhắc đến Bác Hồ, mẹ tôi vẫn kể Người đã từng qua từng ở Quế Lâm. Mẹ đã được thấy Người trong lúc gian truân Một bọn Hán gian giải Người qua bãi Mẹ cứ nói một câu mà tôi nhớ mãi - Hồi ấy có một người dong dỏng cao cao Đi từ đâu không biết tới phương nào... Bác Hồ ở quê anh nhưng quê tôi chẳng lạ Như chẳng lạ dòng sông với trường thành vách đá Bước chân Người còn in dấu quê tôi Và chuyện dân gian còn nhắc mãi về Người. Anh bạn Trung Hoa lại ngồi im. Hai đứa Bỗng thấy mình như đôi bạn đồng hươngg. Con tàu đi vào giữa những hàng dương Tôi đọc tiếp mấy bài thơ Người ấm áp Cả lòng tôi lòng bạn biết bao nhiêu! Nghe bánh xe lǎn từng nhịp lǎn đều Như đất nước đang rì rầm cảm xúc. Nửa đêm đó, bỗng dưng thức giấc, Tôi lại khẽ ngâm thơ theo nhịp con tàu Thơ của Người và cũng của mai sau. Xem thêm ở đây nhé : [blue]http://my.opera.com/YIN_YANG/blog/index.dml/tag/NH%E1%BB%AENG%20V%E1%BA%A6N%20TH%C6%A0%20V%E1%BB%80%20B%C3%81C%20H%E1%BB%92[/blue]
CÔNG TY TƯ VẤN LUẬT ĐÔNG ĐÔ
CÔNG TY TƯ VẤN LUẬT ĐÔNG ĐÔ
Trả lời 15 năm trước
Một trong những bài thơ viết hay nhất về Bác là bài "Bác ơi" của nhà Thơ Tố Hữu. [center]Bác ơi Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa... Chiều nay con chạy về thǎm Bác Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa! Con lại lần theo lối sỏi quen Đến bên thang gác, đứng nhìn lên Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa? Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn! Bác đã đi rồi sao, Bác ơi! Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội Rước Bác vào thǎm, thấy Bác cười! Trái bưởi kia vàng ngọt với ai Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài! Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm Quanh mặt hồ in mây trắng bay... Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi Nǎm canh bớt nặng nỗi thương đời Bác ơi, tim Bác mênh mông thế Ôm cả non sông, mọi kiếp người. Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau Nỗi đau dân nước, nỗi nǎm châu Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ Cho hôm nay và cho mai sau... Bác sống như trời đất của ta Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa Tự do cho mỗi đời nô lệ Sữa để em thơ, lụa tặng già Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha Bác nghe từng bước trên tiền tuyến Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa. Bác vui như ánh buổi bình minh Vui mỗi mầm non, trái chín cành Vui tiếng ca chung hòa bốn biển Nâng niu tất cả chỉ quên mình. Bác để tình thương cho chúng con Một đời thanh bạch, chẳng vàng son Mong manh áo vải hồn muôn trượng Hơn tượng đồng phơi những lối mòn. Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu? Ra đi, Bác dặn: "Còn non nước..." Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều Bác đã lên đường theo tổ tiên Mác - Lênin, thế giới Người hiền A'nh hào quang đỏ thêm sông núi Dắt chúng con cùng nhau tiến lên! Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn Xin nguyện cùng Người vươn tới trời xa Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn[/center] Bao giờ cũng thế, mỗi khi đọc bài này mình đều rất xúc động....

CÂU HỎI LIÊN QUAN