"Trước mỗi lần lên đường, tôi cố gắng trút bỏ mọi định kiến, mọi hình dung. Tôi dốc cạn để đầu óc trỗng rỗng, không mong chờ, không phán đoán. Tôi liều mạng để trái tim mình rộng mở, trần trụi.
Lên Đường Với Trái Tim Trần Trụi - Tôi Là Một Con Lừa Và tôi lên đường như một tờ giấy trắng, với niềm khát khao được phủ kín, được lấp đầy, được đổi thay.”
Báo chí giới thiệu:
Lấy cảm hứng từ cuốn tiểu thuyết "On the Road” của nhà văn Mỹ nổi tiếng Jack Karouac – chuyên mục "On the Road” là một đặc sản của TTVH & Đàn Ông. Trong số tạp chí đầu năm này, với tinh thần "lên đường” chúng tôi xin giới thiệu đến độc giả 4 chuyến hành trình đặc biệt của 4 tác giả người Việt sống ở các nước khác nhau trên thế giới. Đó là chuyến hành trình qua 23 nước qua 4 châu lục trong suốt một năm của một nữ tiến sĩ người Việt giảng dạy ở trường Đại học Amsterdam – Hà Lan; một nữ thư ký làm việc cho tổ chức Y tế Thế giới (WHO) tại Thụy Sĩ cũng vác ba lô đi bụi qua hàng chục nước ở khắp 5 châu lục; một nhà báo Việt Nam đặt chân đến hòn đảo tuyệt đẹp với những phong tục kì dị của người thổ dân ở châu Đại Dương…Thứ nhất, ông bà mình thường bảo: "Thân lừa ưa nặng”. Bằng tuổi tôi, vào một buổi tối mùa đông ướt át cóng buốt như hôm nay, bình thường con gái nhà người ta sẽ ngồi trên ghế sofa, co ro cuốn chăn vào chân, dụi đầu vào vai chồng, mắt lườm tivi, mồm cắn hạt dưa, đầu óc mơ mộng nghĩ đến một kỳ nghỉ ở xa xôi đâu đó có spa và nắng ấm...
Cái phiên bản ấy mang tên tôi thì khác hẳn: Cuốn chân vào một cái áo khoác, dụi đầu vào một khung cửa sổ không kính không chấn song trên một khoang tàu có 25 cái ghế và gần 100 con người cộng với hàng chục con gà thêm 5 cái xe đạp. Nếu không có anh bạn đường đưa vai ra che chắn, hẳn cái đám đông đen đúa nhếch nhác kia đã ngồi chồng cả lên người tôi rồi. Chẳng có tivi cũng chẳng có ghế sofa, tôi chỉ biết nhắm mắt đếm cừu để tránh những ánh nhìn chòng chọc rất sỗ sàng đặc trưng của người Ấn. Ai từng đến thăm xứ sở này hẳn đều không thể quên được những tia nhìn không ngại ngùng của cả đàn ông, đàn bà và trẻ con.
Vấn đề là tại sao tôi lại mua chiếc vé hạng cùng đinh trị giá còn kém cả một cuộn giấy vệ sinh (!) vài rupi trong khi vé hạng nhất với đồng lương châu Âu tôi dư sức bao cho mình cả khoang tàu? Câu trả lời là tôi ngồi trên chuyến tàu nhếch nhác quay lại Delhi không phải vì vé hạng nhất đã hết mà vì tôi thích thế, thích được tự mình chứng thực cho muôn vàn câu chuyện mọi người hằng truyền bá về những chuyến tàu vận chuyển người như vận chuyển gia súc đi lò mổ của thường dân Ấn Độ. Như đã tự thú nhận ở đầu bài viết, tôi là một con lừa, một con lừa không những ưa nặng mà còn (theo ý của một người bạn) "...tự tìm cách đâm đầu vào vũng nước để được công nhận là một con lừa có cá tính”.
Ngụy trang bằng cái nhãn rất mị dân này (cá tính), tôi đã từng có một hành động khá ẩm sọ: vừa ký xong hợp đồng làm việc với ĐH Kinh tế Amsterdam, dạy được đúng hai học kỳ thì đầu năm 2010 tôi đùng đùng tuyên bố bỏ việc. Sếp hết hồn gọi lên gạn hỏi thì tôi bảo đơn giản là loanh quanh ở châu Âu lâu quá rồi sếp cho phép em ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Sếp hỏi tiếp, đi ra ngoài là đi đâu, tôi bảo đi châu Phi với lị Trung Mỹ (tổng cộng hơn 100.000 km). Sếp hắng giọng hỏi câu cuối cùng, đi ra ngoài một chút là bao lâu, tôi mới bẽn lẽn cúi đầu mà rằng: Chỉ có một năm thôi ạ!
Tôi bắt đầu chuyến đi dài gấp hai lần rưỡi vòng xích đạo với một chiếc ba lô nặng 11 cân. Vào đúng buổi sáng ngày 1/1, tôi xuất hiện ở sân bay Schiphol trong bộ dạng của một con lừa hớn hở rất vô căn cứ: không nhà (nhà thuê trả chủ rồi!), không việc làm (mất dạy rồi còn đâu!), không người yêu (có ai điên mà đi yêu một con lừa đã ẩm sọ lại còn thất nghiệp và vô gia cư?). Cái sự hớn hở rất vô tư lự này theo tôi trong suốt chặng đường vắt ngang qua 5 châu lục, và những vũng nước tôi tự đâm đầu vào để được công nhận là có cá tính thì có đủ mọi hình hài chất liệu, từ vũng bùn cho đến vũng nước hoa đủ cả.
Gần một năm lóc cóc vác ba lô đi quanh, những vũng nước tôi lao vào khiến cái con lừa ướt át trong tôi liên tục ngộp thở, lột xác, ngơ ngác, lạc đường, đôi khi phẫn uất hoặc hân hoan tột đỉnh. Bài học lớn nhất tôi học được sau những lần cắm đầu vào vũng nước có lẽ là việc hết lần này đến lần khác lại hào hứng tự đứng lên, rũ lông cho nước văng tứ tung, mồm lẩm bẩm "whatever” (thế nào cũng được!) và lại kéo chiếc ba lô 11 cân đi tiếp cuộc hành trình.
Trở về nhà, với số tiền còn lại trong tài khoản (khoảng 20 euro trước khi kịch nút âm maximum số tiền có thể nợ nhà băng) tôi nhẩm tính ra... mì tôm và đăng ký ăn chực ở nhà tất cả những đứa bạn đã từng được tôi cho ăn chực. 48 tiếng sau khi hạ cánh trở lại Schiphol, tôi giữ nguyên mái tóc tết kiểu châu Phi, đứng trên bục giảng và chia sẻ với sinh viên về sự vô nghĩa của hơn 6 ngàn tỷ đôla tiền cứu trợ đổ vào lục địa đen. Lần đầu tiên tôi giảng bài không cần giáo án, lần đầu tiên những gã sinh viên to mồm người Mỹ không giơ tay cắt lời, lần đầu tiên những sinh viên da màu mới nhập học chỉ ngồi yên lẳng lặng gật đầu.
***
Khi bạn đang đọc những dòng này, có một con lừa vẫn đang hớn hở lóc cóc kéo ba lô vòng quanh vùng sa mạc Rajasthan dọc biên giới Ấn Độ và Pakistan. Chưa hết, con lừa ấy lại vừa bỏ việc thêm lần nữa. Cái vũng nước mà nó quyết định đâm đầu vào lần này bao gồm toàn bộ vùng Trung Đông, kéo dài từ điểm châu Phi nối với châu Âu, vắt qua hướng Đông, zích zắc qua 20 quốc gia Hồi Giáo ầm ì cả tiếng súng nội chiến lẫn tiếng hát thanh bình gọi cầu kinh. Suốt mấy tháng qua, tôi lăn lộn học tiếng Ả rập, tập trùm khăn, tập quỳ lạy. Tiền kiếm được ki cóp bóp bụng suốt một năm lại đổ vào một cuộc hành trình mới: Con Đường Hồi Giáo.
Chuyến đi này tôi hăng hái lập kế hoạch hẳn 2 năm. Tiền chưa kiếm đủ nên ở chính giữa có một đợt về lại Hà Lan đi dạy (đi cày) một học kỳ để xạc pin cho cái tài khoản chắc đến lúc ấy cũng sẽ chỉ còn thoi thóp 20 euro. Có sao đâu, whatever, tiền đôi khi như tóc, hết lại mọc. Chỉ có điều chẳng bao giờ kịp dài để được làm một con lừa nữ tính dụi đầu vào vai chồng mơ tắm spa.
Thôi thì đành xấu một tí rồi làm con lừa có cá tính vậy. Lọ mọ nhe răng đi đến một vũng nước rồi... tùm!!!
ThueSach.vn
Bình luận